Wednesday, November 26, 2008

Huế Mưa




Sáng hôm qua dậy sớm đi chuyến bay Vietnam Airlines 250 Chuyến bay lại delay mất hơn 20 phút. Số mình không hợp với Vietnam Air hay sao ấy lúc nào cũng bị delay cả.

Bước ra khỏi sân bay Phú Bài, cái lạnh tràn về…ập qua khu lấy hành lý. Khí trời se lạnh và như đâu đó chuẩn bị cho một cơn mưa.

Mưa ập về trên ô cửa taxi…cái gạt nước xua đi những chấm ly ti làm cho thành phố Huế hiện dần ra trong mờ ảo. Có lẽ đã hơn hai năm rồi tôi mới trở lại Huế. Một thời gian quá dài cho những chuyến đi về.

Lần này tôi đến Huế với những công việc vô cùng nhẹ nhàng và đơn giản. Tôi tìm đến những chiếc cổng của thành cổ, của Ngọ Môn, của Văn Miếu… cho sự tìm hiểu để làm thiêt kế cho một chương trình sắp tới vào dịp cuối năm…khi ông táo đã về trời.

Nhanh nhẹn chúng tôi đón taxi đi thẳng vào khu Văn Miếu, Chùa Thiên Mụ, trước khi cơn mưa trở lại. Tôi kịp ghi lại một vài tấm ảnh ở nhiều góc chụp khác nhau. Trời xám xịt… rồi lại ửng lên hừng sáng bên kia chân trời. Rồi lại tràn về những hạt mưa li ti…kéo dài. Chúng tôi đành phải chạy mưa vào một quán cafe Vỹ Dạ xưa... mà nhìn bong bóng nước nổ dưới sàn nhà.

Những cơn mưa tràn về không dứt, kéo dài suốt cả ngày, mỗi lúc một nặng hạt hơn.

Mưa Huế làm mọi thứ mờ đi như che dấu một thành cổ sau lớp sương mù. Mưa Huế làm buồn đi nhưng con phố thưa người qua lại. Mưa Huế tạo những hạt bong bong trên nền gạch tàu, kéo dài không dức.

Sáng nay thức giấc, vén màn nhìn qua ô cửa phòng ngủ, thấy thành phố lại trong mưa, trong những lớp mờ mờ dày đặc. Tôi phải trở về thành phố trưa nay… vậy là xem như chuyến đi này chỉ ghi được vỏn vẹn vài góc nhìn ở Văn Miếu … Không biết bao giờ Huế hết mưa, nắng lên để mọi thứ ửng lên màu xanh rêu của năm tháng.

Monday, November 24, 2008

Ngày xưa nơi đây là....nhật thực

Muỗi còn né, huống chi người. Mọi người hay trêu nhau mỗi khi đến Mũi Né. Vì nơi đây cũng nhiều muỗi thật… muỗi bay thành đàn như đàn chim…di trú vậy. ...
Photobucket
Hôm qua chia tay Mũi Né trong một sáng thoảng mùi gió của biển pha trộn mùi nước mắm. Mùi vị đặc trưng của xứ sở biển này. Nhớ không lâu khi nơi đây là trung tâm của nhật thực toàn phần, Mũi Né là một vùng đất của thiên nhiên hoang sơ như chưa có nền khoa học của con người chạm tay đến. Nói nghe có vẻ quá, nhưng thuở đó muốn có một chỗ ngã lưng qua đêm, bạn có một chiếc đi văng của nhà dân cho ngủ nhờ cũng đã là quí lắm rồi. Chú làm gì co khách sạn resort đa dạng, dẹp đẽ phon gphú như bây giờ. Tôi nhớ ai là “ngôi sao” của đoàn thì được lên di văng cao ráo có màn, ga gối đầy đủ mà ngủ. Ai chưa là "Sao" thì ngủ tập thể trên chiếu dưới sàn nhà được lau bóng loáng màu gạch cũ lâu ngày. Những nền gạch hoa văn men xưa mà sau này tôi thấy các resort hay dùng trong nội thất của họ. Tôi, Trinh Hoan quay phim và cả nữ ca sĩ PT được ưu ái ngủ chung giường trên không gian đi văng … (kahkahakaka) Nửa đêm ngáy ngủ gác chân lung tung …tưởng đâu đang gác nhầm núi đồi, những đường cong của đồi cát....mặt đối mặt…thở phì phò…giật mình tỉnh ra thấy gương mặt một vì "Sao". Chợt nhớ chuyện “Nam nữ thọ thọ bất thân” vội xoay lưng đi úp vào chỗ khác. Những đoàn đến sau không có chỗ trọ phải dò la dưới bãi biển xem các nhà hàng còn lều hay ghế xếp cho thuê hay không mà biến nó thành khách sạn ngàn sao.
Cái không khi đón chờ Nhật Thực vui như hội, tràn ngập, trãi dài cả bãi biển. Mũi né khi ấy là những đụn cát vàng giống như sa mạc không có sự xâm lăng của việc quay video đám cưới, video ca nhạc...(trong đó có tui...hahahahaha) chụp ảnh lịch nhiều như bây giờ nên nó trông như một góc sa mạc thu nhỏ vậy. Đẹp. Những hàng dừa cong mình xuống bãi biển như sắp ôm lấy sóng nước. Chúng còn tạo thành một con đường dài độc đạo như một con đường làng không lập lại ở bất cứ nơi đâu trên đất nước này. Buổi trưa khi đứng bóng, những cái vệt cắt ngang tạo con đường vằn vện như lớp da một con hổ đang gầm gừ chồm tới de lui chuẩn bị vồ mồi. Tôi đã có rất nhiều hình ảnh video về cái vằn vệnh nền cát trên con đường này. Tôi nhớ nhất cái hình ảnh của Nhạc Sĩ Trần Quang Lộc với cây guitar thùng trên chiếc xe đạp và bầy trẻ con của biển chạy ríu rít bám đuổi theo ông. Ánh sáng nhiều shadow khiến cho nắng chập chờn lúc có lúc không cho nhóm người này giữa thiên nhiên không lấy một chút gì của hiện đại pha trộn vào. Tôi thích cái bóng râm của nắng nơi đây… và mọi trạng thái ánh sáng ấy được bắt đầu từ dừa những hàng dừa xanh chót vót.
...
Photobucket
Trên dưới mười năm gì đó, Mũi Né phát triển và thu hút khách du lịch nhanh chóng đến như vậy cũng là lẽ thường tình… Tôi có nhiều người bạn hít hà trong tiếc rẽ : -“Giá như trước đây tôi đừng đắn đo, mặc cả thì bây giờ có cả môt khu resort to đùng như thế này rồi. Vì dạo đó đất tính sào ở đây rẽ lắm lắm…” Nghe nói đến đây tôi ôm bụng mà cười. Tôi bảo mấy người bạn nếu nói vậy thì bây giờ ai cũng giàu có cả …. hahahahaha…. Cái gì của mình nó là của mình. Còn không phải thì chẳng nên quan tâm để làm gì cho mệt cái thân. hít hà chi cho rát cái lưỡi. Mũi Né phát triển có vẻ đồng bộ và biết dựa vào thiên nhiên. Khi tôi ngủ dậy được hít thở gió từ biển thổi vào thấy nó trong lành làm sao. Nắng cũng dịu bởi những tán dừa được nâng niu giũ lại trong không gian chặt phá có chủ định của mình.
...
Neon sign bắt đầu xuất hiện tràn ngập vào ban đêm dọc theo những quán, bar tựa lưng vào đồi núi. Ngồi uống một cái gì đó và bắt đầu cuộc du lịch khắp nơi trên thế giới qua trò chuyện tán gẫu cũng hay … Vì khách du lịch nước ngoài cũng đến giờ họ...tám. Họ huyên thuyên và cởi mở về quê hương cái riêng của họ. hoặc chí ít họ cũng có thể khoe khoang với mọi ngừoi về chiến tích du lịch bao nhiêu nước trên thế giới này của họ.
...
Gió biển và mùi vị của nước mắm xa dần … tôi rời đi xa khỏi cái làng biển nên thơ…sắp giàu có…
...
Năm nay Singer Day tổ chức ở Phan Thiết, hàng trăm ca sĩ sẽ tập trung về một resort ở Mũi Né để sinh hoạt, hội thảo, vui đùa, xả stress cuối năm. Nhân dịp làm một chương trình biểu diễn gây quĩ từ thiện cho tỉnh đứng ra tổ chức. Thông thường ai cũng muốn chương trình hay, mới lạ, hấp dẫn…. như tô phở mọi người hay đòi hỏi được ăn vào mỗi sáng ... Kinh phí thì luôn là một vấn đề lớn trong mọi khâu giải quyết chương trình. Hy vọng Singer Day sắp đến có nhiều điều thú vị và có ích hơn cho xã hội, cho công đồng. Ví như một chương trình “Về với biển” … với môi trường trong từng hơi thở sạch của mỗi chúng ta.

Thursday, November 20, 2008

Về đâu... con đường dài phía trước




Sáng nay thức rất sớm, dù tối hôm qua bị sốt cả ngày, kéo dài đến đêm. Người ướt đẫm mồ hôi mà vẫn thấy lạnh chạy suốt sống lưng làm đôi khi ta cảm thấy rợn cả người.

Một buổi sáng trong lành hiện ra ngoài ô cửa. Cái khí trời mát mẻ của Giáng Sinh như tràn về trong tiết trời lành lạnh. Con đường trong ô cửa sổ nhà tôi đủ để dài, nhìn thấy người hối hả đưa con đến lớp, kẻ vội vã phóng xe đến sở làm.... Một buổi sáng thanh bình hiện ra sau cơn sốt.

Xuống nhà uống một ly cafe cho tỉnh giấc mộng mỵ, nhớ nhung đan xen của đêm qua. Ngồi nhắn tin cho các cô các thầy nhân ngày 20/11. Khác mọi năm, năm nay tôi không về thăm lại trường xưa ở Vĩnh Long được. Ngôi trường nằm cạnh bờ sông đủ cho sự lãng mạn đã biến mất tự khi nào trong kế hoạch qui hoạch và giải toả của tỉnh. Tôi nhớ ngôi trường thời còn ở Vĩnh Long nhiều kỷ niệm. Tôi nhớ thầy cô, tôi nhớ những ngày bị bắt lên cột cờ vì tóc dài quá gáy. Tôi nhớ những đêm lửa trại của cái tuổi chưa đủ tuổi vị thành niên đã biết yêu. Tôi nhớ những trận bóng đá rướm máu đầu gối giữa các lớp trên nền xi măng rộng dành để chào cờ của trường. Và dòng sông Tiền Giang luôn thổi những luồng gió mát làm lá me, lá phượng vung rải cả không gian ngôi trường này. Ngôi trường thuở ấu thơ đơn sơ, mộc mạc là thế. Ấy vậy mà đã cho tôi quá nhiều kỷ niệm đẹp.

Sáng nay thức sớm, gọi điện về Vĩnh Long thăm các cô thầy. Hôm rồi tôi có rũ những người bạn cũ về thăm lại thầy cô. Nhưng vì tôi cũng vừa trở lại từ Singapore, nên kế hoạch ấy xem như phá sản. Cô Bích điện thoại cho tôi và bảo rằng sẽ đem thư tôi gửi cho các cô Thầy trường Nguyễn Trường Tộ đọc lên để mọi người cùng nghe.

Sáng nay thức sớm, không dám gọi điện thoại cho các thầy nghệ thuật... Vì khác với các cô thầy phổ thông. Các thầy nghệ thuật bao giờ cũng dậy muộn vì đêm qua phải làm những công việc cần làm của cái nghề này.... tôi biết. Tôi nhắn tin cho Thầy Trần Ngọc Giàu, Thầy Thanh Bạch, Thầy Lê Hữu Luận... Tôi không nghĩ rằng tin nhắn vừa đi, lại nhanh chóng có hồi âm nhanh đến như vậy. Và rồi tôi thật xúc động khi nhận được những tin nhắn hồi âm này từ các cô các thầy .... Những tin nhắn không giống những tin nhắn của năm trước, nó có điều gì đó khác thường và làm sống mũi tôi đỏ lên giây lát trong sự kiềm chế của chính mình.

...

-"Không thầy đố mày làm nên" Chính nhờ vào điều đó, ít nhiều em có được ngày hôm nay. Cám ơn Thầy (nhân 20/11). cám ơn những kỷ niệm tốt đẹp mà thầy đã dành cho em". HPD

-"Cảm ơn em!Thầy rất xúc động! Chúc em mãi mãi là người học trò vượt qua tất cả mọi khó khăn thử thách! Đắm mình trong suy tưởng, vươn lên tắm mình trong ánh sáng của hạnh phúc! Thầy cô rất tự hào về em. Cố gắng lên em nhé! Em là người của đức tin, và những điều kỳ diệu!" Thầy Lê Hữu Luận.

...

-"Để có một HPD trong đó không thể không nhắc đến một người thầy có tên Thanh Bạch. Em kính chúc thầy sức khoẻ, sáng tạo trong công việc,và đặc biệt là bộ ảnh sắp đến sẽ thành công ngoài mong đợi... hehehehe" em HPD

-"Cảm ơn em, may mắn em thành công, may tôi có học trò giỏi... hạnh phúc vì cùng lớn lên chung mãnh đất Vĩnh Long, rồi cùng hỗ trợ cho nhau trong nghề, trong đời cho đến tận bây giờ. Mong em bình yên và luôn sáng tạo..." Thầy Thanh Bạch.

...

-"Hôm nay 20/11 em kính chúc thầy thêm nhiều niềm vui trong công việc và luôn sáng tạo, làm đầu tàu để chúng em noi theo" em HPD

-"Thầy cảm ơn và chúc Điền khoẻ để cùng thầy tiếp tục sáng tạo Điền nhé" Thầy Trần Ngọc Giàu.

Tôi gọi điện cho thầy Hoàng Song Nhy vì thầy luôn dậy sớm... Tuy nhiên không có tín hiệu chuông, có lẽ thầy đang ở nươc ngoài chăng? Người thầy (nghệ thuật) đầu tiên của tôi. Một bức bình phông như một người Cha tinh thần.

Và rồi bao năm bao tháng cuộc sống đổi thay, con người đổi thay. Tôi lớn lên, cảm nhận cuộc sống, học được biết bao điều trong thực tế này. Tuy nhiên tôi sẽ chẳng biết về đâu nếu con đường phía trước chưa có người khai phá. Xin cảm ơn thầy cô nhân ngày 20/11. Chính cô thầy đã giúp cho em biết và cảm nhận được ngã rẽ của cuộc đời mình.

Viết vội cho ngày 20/11/2008

Wednesday, November 19, 2008

Trên Orchard Road

Mùa Giáng Sinh lại đến trên phố Orchard Road. Vậy là môt năm đã trôi qua kể từ ngày đặt chân sang Sing tìm đến những bệnh viện cho phác đồ trị liệu Liver Cancer.
Phố Orchard hôm nay có lẽ chẳng khác năm trước là mấy, cũng LED tràn ngập các toà nhà cao tầng, ánh sáng phản chiếu lung linh trên những cây thông cao chót vót. Năm trước đi giữa sự ồn ào, vui nhộn mà sao thấy lòng nặng trĩu, thấy đâu đâu cũng tối tăm, nhập nhoè.
...
Photobucket
Hải Anh một năm trước dạo phố Orchard để chờ đến giờ đến bệnh viện Mount Elizabeth
Năm nay Orchard trong mùa bão lạm phát mà sao rực rỡ đến như vậy. Hay suy cho cùng mọi trạng thái, góc nhìn tâm lý đều bắt đầu từ chính nội tâm của mỗi con người.
Xưa cụ Nguyễn Du bảo: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ..." Quả là vậy, trong tôi lúc này là sự hiện diện của nhiều ý niệm mới. Để chia tay cảnh vật buồn trong mắt mới đó mà đã một năm trôi qua. Năm nay lang thang trên Orchard Road trong cái nóng của những bóng đèn kết tủa bủa giăng khắp nơi. Thấy một góc chói loà,lung linh khiến ta chập chờn trong những ý niệm hoàn toàn mới lạ. Những ý niệm của sự cảm nhận về thành phố này đẹp hơn chợt loé lên trong bối cảnh, mà vốn dĩ trước đây tôi cũng không thích lắm cái khung cảnh hào nhoáng của thành phố Singapore bé nhỏ này.
"Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Khác năm trước, giữa lòng Orchard thấy cảnh vật, con người, sự hối hả, sự yêu thương, sự đón nhận cho một mùa hạnh phúc mới bỗng thấy cuộc đời này đẹp hơn, lung linh hơn. Khiến cho mọi cảnh vật xung quanh thay đổi đến lạ kỳ.
...
Photobucket
Một năm đã trôi qua và tôi cảm thấy mùa Giáng Sinh đang đến gần trong mùa yêu thương đang trãi dài cùng tôi trên những con phố. Tôi bắt đầu cảm nhận những đổi thay trong tôi.

Saturday, November 15, 2008

Sinh nhật bé Chò

Photobucket
Không phải Oktobrfest
Oktobrfest đã qua lâu lắm rồi kia mà … Không, hôm nay là sinh nhật của bé Chò tròn 10 tuổi chẳn. Sáng nay ông bà Ngoại đánh xe từ quận 7 sang sáng sớm chúc mừng sinh nhật Chò rồi kéo đến quán quen thuộc của ông Ngoại (Hoa Viên) thưởng thức những món ẩm thực Tiệp Khắc mà vốn dĩ cu Chò rất ưa thích. Vì sao lại là quán bia Tiệp? Chuyện là ông Ngoại Chò trước đây học ở Tiệp nên có những tình cảm đặc biệt với cái quán này. Vào cổng thấy mấy tấm ảnh chụp chung với tổng thống Tiệp ….đâu đó Chò sẽ nhận ra ông ngay thôi mà.
Photobucket
Với bà Ngoại thường hay gọi Chò là "Cháu Ngoại đích tôn"
Photobucket
Với Mẹ Anh
Photobucket
Với bé Mi
Ô! Bé Chò chưa đủ tuổi để uống bia kia mà. Chuyện là trong lúc chờ thức uống của Chò mang ra, người lớn cho Chò mượn những ly bia to đùng để chạm cốc chúc mừng. Bé Chò nâng lên hạ xuống một trọng lượng không quen thuộc này… đến mõi cả tay, mặt méo đi vì ly bia nặng quá.
...
Photobucket
...
Thứ sáu cuối tuần, sau giờ tan học, Chò cùng những người bạn nhỏ chung xóm, chung lớp tổ chức một buổi tiệc gọn nhẹ trên KFC Diamond Plaza. Chò có vẻ leader lắm…. cả nhóm la hét hát vang bài “Happy Birthday” trong một ngày “tạm ứng” trước 2 ngày cho sinh nhật.
...
Photobucket