Vội vã trở về Vội vã ra đi Bỗng dưng không hiểu sao tôi lại nhớ đế những câu hát trong ca khúc “Hà Nội Ngày Trở Về" của anh Phú Quang đến thế.
Vội vã trở về Vội vã ra đi…. Sao lúc này đây trùng hợp với hoàn cảnh của tôi quá chừng. Vậy là chỉ trong vài ngày tôi lại trở về, tôi lại ra đi, lúc nhớ lúc không, lúc chẳng buồn nhìn lại. Tôi muốn tống khứ cái hình ảnh ra đi ấy cho xong. Nhưng rồi mọi chuyện chẳng theo ý mình bao giờ.
Vậy là tôi đã bước ra khỏi cuộc thử nghiệm thuốc cancer của tập đoàn Abbot sau bốn tháng gồng mình chịu đựng bao phản ứng phụ đến nỗi biến tôi thành một con người khác với hình nhân thay đổi đến lạ kỳ. Nhưng rồi đôi khi sự thay đổi ấy giống như một loài bò sát thay đổi bộ dạng để đón chào một ngày nắng mới…biết đâu.
Chia tay với Abbot bỗng dưng có những điều không thể diễn tả được nó len lõi trong từng mạch máu, nhịp đập của tôi. Có một cái gì đó rất cao cả mà tôi cũng không sao diễn tả được với những ngày bị thuốc hành hạ đến tiều tụy. ấy vậy mà sáng nay như nói lời chia tay với cuộc thử nghiệm đầy gian khó này. Trong tôi lại trào dâng một nỗi buồn kỳ lạ. Một nỗi buồn có pha lẫn xót xa và hạnh phúc. Tôi cảm thấy cuộc đời này thật lạ lùng, đôi khi nỗi buồn ấy lại làm cho người ta hạnh phúc. Có lẽ cái hạnh phúc ấy bắt đầu khi cuộc đời đầy dẫy những nỗi đau. Và có lẽ thượng đế cho tôi thêm nhiều cảm giác lạ, khác, chen lẫn trong cuộc sống này.
Tôi nghĩ chẳng bao giờ tôi mơ đến ngày sống cùng những ca từ trong một ca khúc. Ấy vậy mà rồi cũng có lúc : “Vội vã trở về. Vội vã ra đi” Cái vội vã của tôi không phải bởi chiến tranh, không phải bởi chia cắt, không phải vì hối hả với công việc trong cuộc sống hiện đại này. Tôi vội vã như mình chẳng muốn. Chạy đua cùng thời gian. Chạy đua cùng năm tháng.
Chia tay Abbott sáng nay thật buồn. Tôi im lặng để lắng nghe từng lời của bác sĩ Toh Han Chong nói về kết quả xét nghiệm máu, nói về kết quả chụp MRI. Nói về một câu chuyện mà chúng ta sẽ bắn vào con thú khi nó đến gần… còn giờ con thú hãy còn quá xa, đạn ta sắp hết, nếu bắn trợt, ta không còn cơ hội tiếp theo. Tôi hiểu câu chuyện ẩn dụ của bác sĩ Toh Han Chong. Dẫu sao ông cũng là giáo sư, tiến sĩ, bằng cấp Anh, Mỹ đầy trong mớ kiến thức của ông, nên ông mới bịa cho tôi một câu chuyện đầy gợi ý.
Chia tay Abbot sáng nay thật buồn. Mặc dù trước đây đã có lần tôi muốn tự bước ra khỏi cuộc thử nghiệm này vì tôi không sao chóng chọi lại những cơn địa chấn phản ứng phụ trong nội tạng chính mình. Lúc đó tôi muốn chạy trốn, tôi muốn làm người phản bội cho cuộc thử nghiệm này. Lúc đó đôi khi tủi thân thấy cuộc đời mình sao giống mấy con chuột bạch quá… Nhưng liệu không làm chuột bạch thì sẽ làm gì khi những suất nghiên cứu này giới hạn đến từng bệnh nhân tối thiểu. Tôi may mắn được lọt vào cuộc thử nghiệm này là nhờ những bác sĩ Tan Yu Meng, Michel Wang, Doctor Lai tiến cử, viết thư, trợ giúp nên tôi mới có một suất dành cho bệnh nhân nước ngoài như thế này đây. Và mỗi lần nghĩ đến những con người đó, tôi lại tiếp tục con đường vượt qua mọi thử thách phía trước đang chờ mình. Rồi mỗi khi về lại Việt Nam bác sĩ Võ Hội Trung Trực lại là niềm tin mà tôi cần chia sẻ. Anh đã giúp tôi quá nhiều… không có anh có lẽ tôi sẽ kiệt sức vì suy sụp thể chất.
Sáng nay chia tay Abbot lòng nặng trĩu những nỗi buồn khó tả. Rồi đây phía trước là những con đường nhiều thú dữ. Tôi phải biết để dành đạn chờ con thú nguy hiểm nhất đến gần mà bắn. Trong những con thú dữ ấy lại có thêm một phác đồ đang chờ tôi phía trước…. có lẽ lại phải chia tay thêm một bác sĩ, một ê kíp nữa. tôi chuẩn bị tinh thần chào đón một con người mới chẳng rõ sẽ đến từ đâu.

Tối nay trở về sau một ngày hết nắng
Phố đông người tắt nghẽn những dòng xe
Những chấm li ti mịt mờ vàng xuyên qua ô cửa kính
Thành phố lúc mờ lúc hiện những thân quen
...
Hôm nay ngày cuối cùng của cuộc thử nghiệm
Như một cuộc chia tay không hẹn trước đến quặng lòng
Một nỗi buồn đâu đó chen ngang
Cắt đứt quảng thời gian đã biến tôi thành người khác.
Trong quặng đau tôi thấy mình sống lại
Để có niềm tin tiếp bước chặng đường dài.
...
Hôm nay tôi thấy mình hóa dại
Thấy hôm qua đầy những dây chắn ngang đường
Thấy con đường nhiều ngã rẽ chông chênh
Thấy nhịp tim run lên từng hồi co thắt lại
Thấy hơi thở đen xì rát bỏng cả bàn tay
Thấy ký ức mong manh hiện về trong vay mượn
Của di cảo Lưu Quang Vũ và thơ trong anh một thời
Của chị Việt Linh cùng những cảm nhận về Hạn hán
Cơn mưa nào chẳng xóa hết nỗi buồn riêng.
Hay những “Thời Của Thánh Thần” không còn trên kệ sách
Chợt thấy cuộc đời mỏng mảnh … đến mong manh
...
Tối nay trở về trong một chuyến bay đêm
Người khách lạ tưởng chừng không cùng chung quốc tịch
Chợt cất tiếng chào bằng tiếng Việt giọng sẻ chia
Có ai đó sau lưng, trước mặt nhận ra mình trở về với chiếc mũ đỏ che kín mặt
Có cô hải quan cười ti hí mắt bảo thấy quen quen.
...
Và lặng lẽ, tôi trở về trong đêm tối.
Căn nhà nhỏ cuối đường im thinh thít
Các con tôi đã ngủ để mai lại đến trường?
Chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng xe sập cửa
Chạy ùa ra mừng rỡ, đón ba về.
Bé Mi má tròn nũng nịu bắt đòi hôn
Chò bẻn lẽn giấu nụ cười sau áo.
...
Tôi trở về với hình hài nguyên vẹn
Với yêu thương các con nhỏ đợi chờ
Với căn nhà cuối hẻm hắt đèn khuya.
Với một đêm trở về trong hạnh phúc
Ngày mai nắng lên các con lại đến trường
Tôi chưa kịp trở về..... lại vội vã ra đi.