Wednesday, May 28, 2008

Hè 2008




Vậy là bé Chò đã nghĩ hè. Tổng kết năm học tại nhà hát Hòa Bình. Chò nhận giải thưởng xuất sắc của năm.

Ba Điền chuẩn bị trở lại Singapore cho chuyến xét nghiệm mới ở bệnh viện NCCS.

Mi theo Ba Điền, Mẹ Anh suốt hành trình chữa trị ở Singgapore trong những tháng trước. Việc theo đuổi lớp mẫu giáo bị gián đoạn. Bây giờ phải học hè để chuẩn bị nhập trường cho năm học mới vào lớp một.

Hè 2008 trông có vẻ khác mọi năm. Euro 2008 sắp diễn ra, các kênh truyền hình đã ầm ĩ với thông tin đồng hành cùng Euro khắp các kênh từ VTV, HTV, ESPN, Star Sport....Khiến cho cái không khí bóng đá trở nên hấp dẫn với tôi hơn. Cứ như cái thời mà mình còn ở ký túc xa... Vì sao? Vì hiện giờ tôi "Quá rãnh".

Rồi Olympic thế giới rơi đúng vào ngày công diễn show của Quang Dũng 8/8 mùa hè này.

Hoa Hậu Hoàn Vũ ở Việt Nam. Bây giờ đi đâu, la cà bất cứ quán cafe nào cùng bạn bè cũng nghe nói tới Hoa Hậu Hoàn Vũ. Song hành cùng với cuộc thi này có hàng tá gói to, gói nhỏ vệ tinh về tổ chức các sự kiện xoay quanh chương trình này. Tức nhiên tôi cũng có biết bao lời mời tham gia dàn dựng các chương trình vệ tinh này từ nhiều công ty tổ chức sự kiện, biểu diễn khác nhau. Nhưng hình như tất cả đều đang trong một trạng thái bị động bởi chưa tìm ra nhà tài trợ. Nhưng có lẽ năm nay mình sẽ chọn giải pháp đi xem chương trình này hơn là đi làm để có dịp chiêm ngưỡng mấy người đẹp từ khắp nơi đổ về. Còn đi làm... hehehehhe túi bụi với công việc, mắt đâu có rãnh để mà nhìn ngắm các người đẹp nữa...hahahaha.

Mà phải công nhận Việt Nam năm nay nên đổi câu hiệu quảng bá. Có lẽ không phải năm du lịch hay năm hội nhập gì nữa hết mà nên lấy câu: "Năm Hoa Hậu".... Hoa hậu Hoàn Vũ Việt Nam. Hoa Hậu Du Lịch Việt Nam (tôi đang suy nghĩ xem có nên ký hợp đồng để kiếm tiền hay không). Hoa Hậu Báo Tiền Phong. Hoa Hậu Thế Giới. Hoa Hậu... gì...gì... đó hồi đầu năm nay về núi, về biển, về ...hoa hậu.... Vậy mới biết người đẹp Việt Nam nhiều vô tận. Có thể cung cấp hàng loạt cho các cuộc thi, từ cuộc thi này đến cuộc thi khác, mà cuộc thi hoa hậu thành công hay không là nhờ vào có người đẹp dự thi hay không. Cuộc thi có tổ chức "hoành thánh" đến đâu nhưng không có thí sinh xứng đáng đọat danh hiệu thì xem như việc đãi cát mà chẳng thấy vàng rồi. Cho nên mình cũng nên suy nghĩ lại cái vụ án hợp đồng cho cái chương trình Hoa Hậu Du Lịch sắp đến thôi....Vì không khéo người ta lại bắt gặp thí sinh này ná ná hay lập lại của những cuộc thi trước đó thì đâm ra khôn khiến cũng trở thành lập lại ngay trong chính nội dung của nó....hahahaha.

Hè năm nay với hàng loạt phim bom tấn của Hollywood, của Steven Spielberg, của Châu Á sắp trình chiếu. Mi Chò lên lịch đi xem phim, đi du lịch hè.... làm mình cũng bị ảnh hưởng lây cái cảm giác mùa hè của bọn nhỏ.

Việc đầu tiên của tôi bây giờ là trở lại xạ trị ở NCCS. Nhập viện 4 ngày. Sau đó đón chờ Euro để còn có cơ hội cá độ với bạn bè nhân dịp cái giải bóng đá lớn thứ nhì hành tinh này khai mạc. Chò bây giờ đã biết xem bóng đá. Biết đâu không la cà cùng bạn bè thì xem bóng đá với Chò ở nhà thấy cũng vui vui.

Hè năm nay khác mọi năm. Tôi sẽ hòa nhập cùng đám trẻ con để được cảm nhận về mùa hè, về không khí giải trí, không khí của vui chơi, của tận hưởng để cảm thấy mùa hè không còn oi ả nữa.

Friday, May 23, 2008

Bé Chò và thể thao




Hình ảnh bé Chò chụp hôm 30.04.2008 ở Đà Lạt

Hôm qua Chò đi học về, Ba Điền bảo trận M.U và Chelse tối qua đã có kết quả. Chò reo lên: "Sao Ba Điền không gọi con dậy xem với?". -"Ba Điền cũng chỉ xem báo trên mạng sáng nay thôi, tối qua buồn ngủ quá, ba ngủ quên mất". Thật ra vì cũng không dám thức khuya nên đành phải nói khác đi vậy.

Chuyện trước đây, bé Chò không thích xem đá bóng. Nó chỉ thích bóng chày, bóng rỗ mà thôi. Ấy vậy rồi đến trường, tiếp xúc nhiều với môi trường bạn bè xung quanh, nó dần cảm thấy yêu thích bộ môn thể thao này giống như bất kỳ người Việt Nam nào cũng đam mê bóng đá. Lại thêm sự trùng hợp với Ba Điền là yêu thích bóng đá Anh, và đội yêu thích nhất của ba nó là M.U. Dù rằng bây giờ có rất nhiều người, ngay cả bạn bè trong lớp nó cũng thích Chelsea hơn. Nó yêu đội bóng này và thuộc tên cầu thủ vanh vách, đọc tên một cách trôi chảy, thậm chí thuộc cả từng vị trí của các cầu thủ nữa là.

Dạo gần đây nó hay chơi game Fifa từ máy Wii cùng ba Điền. Nhưng mỗi khi nó chọn đội tuyển Anh thì Ba Điền phải đành đi tìm đội khác. Có hôm hai cha con cùng chọn cả hai đội bóng cùng tên, chỉ khác màu áo truyền thống hay dự bị mà thôi. Bình luận viên xướng tên John Terry.... Lampart... Beckham.... mà không biết đang gọi cầu thủ của phía bên nào. Của ba Điền hay của bé Chò nữa. Vui quá cười ha hả...

Chò ném cặp vào tủ rồi bắt ba Điền tường thuật lại trận đấu tối qua ngay lập tức. Ba Điền ngồi lại chân cầu thang tường thuật lại từ đầu đến cuối theo... thông tin báo mạng. Chò hay tin M.U chiến thắng trên chấm 11m. Mừng quá, nó hét vang cả nhà....."M.U vô địch"

Sáng nay, Ba Điền ngủ dậy sớm hơn Chò. Vì hôm nay trường họp phụ huynh, Chò được nghỉ. Ba đọc báo trước rồi thông báo cho Chò biết tin thể thao về đỉnh Everest. Nghe tin này, Chò thích lắm vì theo dõi nó từ đầu đến giờ. Liền lấy báo đọc một mạch thông tin về các vận động viên Bùi Văn Ngợi, Nguyễn Mậu Linh, Phan Thanh Nhiên đã chinh phục được nóc nhà thế giới.

Sáng nay các báo mới kịp có trang tường thuật lại trận đấu tối hôm qua giữa M.U và Chelsea. Chò mở đọc tất cả các tin của các báo có liên quan đến trận đấu kịch tính này. Đọc xong Chò bảo không thích Chelsea, nhưng thấy thương cho John Terry quá.

Hôm nay Chò ở nhà, có lẽ Chò sẽ lên mạng để xem tiếp thông tin về hai đội bóng này nữa không thôi.

Bây giờ Chò đã hơn chín tuổi. Chò bắt đầu biết đam mê nhưng môn thể thao và cầu thủ mà mình yêu thích. Khác Ba nó, nó hiểu biết rất nhiều những luật lệ ở nhiều nội dung thi đấu các môn thể thao khác của Nhật, của Mỹ... tuy nhiên trông nó bây giờ cũng đam mê và hiểu biết thêm về bóng đá. Nó đã hòa nhập cùng cộng đồng ... của những người Việt Nam đam mê bóng đá.

Sunday, May 18, 2008

Nợ lại... thêm nợ

"Nợ" hôm qua chưa dức thì hôm nay lại đẻ "nợ" mới để thêm phần... chạy nợ.

Hôm kia, Quang Dũng điện thoại về bàn chương trình live show của Dũng vào tháng 8. Biên tập xây dựng chương trình của Dũng và những ca khúc lần này thật lạ... Tuy nhiên suy nghĩ mãi tôi vẫn chưa tìm ra được chìa khóa cho chương trình này. Có lẽ phải chờ demo hòa âm để lấy cảm xúc mà thôi.

Hôm qua Quang Dũng email để bàn thêm về chương trình này. 8 tháng 8 năm 2008 quả là con số thật đẹp cho mười năm ca hát, cho ngày sinh nhật của Dũng.

Sáng nay rãnh quá, online bỗng dưng gặp Mr. Dam đang biểu diễn ở Châu Âu. Mr.Dam bảo có rất nhiều người quen gửi lời thăm hỏi đến anh Điền. Nghe mà thấy vui quá. Chat với anh em nhà Đàm một hồi, bàn về chương trình video sắp hoàn tất. Tuy nhiên kết nối sắp xếp lại các ca khúc thì cần có một hình ảnh dẫn nhập để xâu chuỗi lại tất cả những tiết mục riêng lẽ. Sau một hồi đắn đo nghĩ ngợi, Mr.Đàm liền bốc phone gọi cho tôi.

-"Em muốn anh Điền làm diễn viên, làm người dẫn chương trình cho album này, anh giúp em nhé. Anh rất hợp với cái hình ảnh mà anh vừa bàn với em".

-Trới! Còn hơn cả lời đề nghị "khiếm nhã" Tôi sẽ làm diễn viên?

-"Em cần có anh xuất hiện trong album mới của em" Hưng nói tiếp. "Anh hứa là anh sẽ giúp nhé".

Hàng loạt đề nghị từ Hưng khiến tôi chưa kịp trả lời. Hahahahahaa... Nếu làm công việc này mình sẽ là diễn viên...? Là người dẫn chương trình...? Là đạo diễn....? Ội! Kiêm nhiều thứ quá vậy.

-"Chơi luôn" Tôi nói với Đàm Vĩnh Hưng. Vậy có nghĩa là thêm một mớ "nợ" mới do chính mình gây ra nữa rồi. Nhưng không sao, đôi khi "nợ" làm cho ta cảm thấy thời gian đở trống trãi hơn. "Nợ" làm cho ta cảm thấy còn có cái để mà trả.

Nhưng người khác "nợ" mình thì sao? Ôi thôi... đừng nhé. Ngày mai trở lại phòng dựng, hy vọng những hình ảnh của clip đã làm kỹ xảo xong. Và các kỹ thuật viên không trả lời là cho nợ lại thêm vài ngày nữa nhé.

Friday, May 16, 2008

Video clip & nợ

Bước vào phòng dựng phim, tôi hỏi mấy nhân viên kỹ thuật: "Băng của ai mà chất thành đống vậy?" Mọi người trả lời: "Của anh chứ còn của ai nữa". Chợt cảm thấy giật mình vì cái nợ của những album, clip còn nợ trước đây của những "khách hàng" thân tín. Vậy là con nợ phải tìm cách trả nợ thôi.

Mấy hôm nay trở lại với công việc dựng video clip như một cách khởi động nhẹ cho những dự án tiếp theo và sắp tới. Lâu quá rồi không ngồi vào phòng dựng, hôm nay trở lại thấy cái công việc ngồi ì đó hằng tám tiếng đồng hồ một ngày thấy cũng "cái bụng" cả nghĩa đen và nghĩa bóng đều khó tiêu quá. Nhưng rồi cũng phải cố cho xong những nợ nần đã kéo dài quá lâu, suốt cả năm rồi còn gì. Năm trước đi quay, khách hàng chẳng hối phải dựng... để đến khi khách hàng hối, ngồi vào dựng cũng là lúc ngã lăn ra vì bệnh. Bây giờ dồn khối công việc ấy lại, giải quyết cho xong thấy mọi thứ sau sáu tháng thay đổi nhiều quá. Phòng dựng thay đổi. Phần mền dựng phim thay đổi, con người thay đổi... Màu sắc trước đây là mốt thì bây giờ trở thành lạc hậu. Vậy là phải tìm cách chỉnh sửa màu lại cho hợp với thời cuộc. Có những clip dựng xong rồi thấy cách dựng lạc hậu quá đành phải xóa hết dựng lại từ đầu để xem cho nó hợp thời. Ôi thôi! Lại là chuyện đẻ ra thêm cho nó mệt cái thân. Nhưng chẳng biết sao mình cứ bị cái vòng cầu toàn này nó hành hạ mình lẩn quẩn mãi. Cứ thấy không ổn không vừa ý thì lại xóa hết, dựng lại từ đầu. Bởi vậy một ngày edit chỉ được có một clip mà thôi... chậm đến hết hơi.

"Nợ" nếu tính đến hôm nay xem như cũng đã trả gần xong. Vì hình như chỉ còn có một hai ca khúc gì nữa mà thôi, mừng quá.

Mấy hôm nay bận dựng video clip nên cũng mệt không có thời gian cho viết blog, nên việc viết tiếp "Năm tháng tuổi thơ tôi" cứ bị nấc cụt suốt, hôm thì có hôm thì không. Thôi thì lúc này mình cũng chẳng có đầu óc đâu để tập trung mà viết những câu chuyện tử tế.

Sáng hôm nào cũng ngủ dậy muộn vì đêm khó ngủ, lại phải ăn sáng sau hai giờ uống thuốc. 9:00 dậy uống thuốc, sau hai giờ là 11:00 thì còn gì gọi là ăn sáng... giờ đó người ta gọi là ăn trưa. Thôi thì bỏ ăn sáng cũng là lẽ thường tình ... rồi dần trở thành thường lệ. Kết quả, xuống ký so với trước đây khi mới về lại nhà.

Ừ thì còn có hai ca khúc nữa là xong cái nợ rồi. Lúc đó cái đầu sẽ nhẹ thì cái mình sẽ nặng lên thôi, lo gì.

Wednesday, May 14, 2008

Năm tháng tuổi thơ tôi (56,57)

56.

Cha con tôi cùng nhau sửa sang lại nhà cửa sau con nước nổi. Cả tháng trời căn nhà như chìm trong nước, lá che chắn dưới chân nhà bị mục, nắng lên nó giòn gãy làm lộ ra phần bên dưới của căn nhà trong chẳng an toàn và đẹp đẽ tí nào.

Cha tôi hỏi anh Hai: “Còn đi bán bánh mì không?” Anh Hai ấp úng không dám trả lời rồi nói. “Nước nổi chẳng ai mua bánh hết. Mà ông bà chủ lò bánh không cho con lấy bánh nữa.” Nhạy cảm, Cha tôi nắm tay anh Hai trở lại cái lò bánh mì, hỏi thăm về những ngày buôn bán của anh khi Cha tôi xa nhà. Ông bà chủ lò bánh liền đem sổ nợ ra phân trần. Nghe đâu nợ lên nhiều lắm nên ông bà không cho anh lấy bánh nữa. Số tiền lớn, ghi chép nhiều trang. Hình như lúc đó Cha tôi không thể trả được. Giận quá ông bạt tai anh Hai ngay tại lò bánh mì, rồi kéo anh xềnh xệch ra khỏi lò. Trong một tâm trạng khủng hoảng tâm lý Cha tôi đánh anh Hai tôi rất mạnh, ông đá vào mông, vào mặt túi bụi rồi có lúc ông nhấc bổng anh Hai lên lại thả xuống vì giận dữ. Đi ngang cầu Nha Mân ông muốn ném anh thẳng xuống cầu cho khuất mắt. Ông cảm thấy anh tôi như một đứa trẻ hư đốn đã làm nên nợ nần trong lúc gia đình gặp nhiều khó khăn. Ông xem anh như một tội đồ cần phải trừng trị…. Hàng loạt trạng thái tức giận của Cha đổ dồn lên anh tôi trong lúc này. Khi anh em tôi đã lớn, nhớ lại chuyện xưa, Cha tôi đã kể lại câu chuyện này trong nước mắt.

Về đến nhà, anh Hai bị bắt quì gối xuống nền đất nổi vẩy rồng lổm chổm. Cha tôi lấy dây nịch đánh vào mông vào lưng đau lắm. Anh rơm rớm nước mắt mà chẳng thấy một tiếng kêu than. Bản chất của anh là biết chịu đựng từ khi bé, nên tôi thấy thương anh vô cùng. Tôi thương cho sự hy sinh của anh. Tôi thương cho sự nuông chiều mua đạn bắn bi, đồ chơi cho các em. Thương cho sự gánh vác buôn bán bánh mì, bánh kẹp của thằng em bị lỗ lã. Thương cho cái cứu đói các em trong mùa nước nổi ác nghiệt này. Có lẽ Cha tôi là người hiểu vấn đề này hơn ai hết. Rằng anh đã nợ ngập đầu là vì các em của nó mà thôi. Nhưng có lẽ ông đã giận chính ông, giận cái cuộc sống nghiệt ngã nhiều đổi thay này mà trúc cơn thịnh nộ lên đầu thằng con cả. Người anh bầm tím sau một trận đòn nghiệt ngã. Gia đình tôi bổng dưng sau đó im lặng đến khác thường. Cha tôi đã khóc, anh em chúng tôi cùng khóc.

Những ngày trở về nhà, Cha tôi suy nghĩ nhiều về cái được, cái mất kể từ khi đi dạy học trở lại: Trở lại với bục giảng cũng có nghĩa là trở lại với nghề nghiệp của Cha tôi trước đây. Ở đó ông có học trò, có giáo án, có nhu yếu phẩm, có đường, có gạo, có những thứ “người thường” không thể mua được nếu không phải là cán bộ, công nhân viên chức. Trở lại bục giảng thì các bản sơ yếu lý lịch của các con cũng có phần “sáng sủa” hơn khi Cha chúng giờ đây có nghề nghiệp đàng hoàng, cũng không phải là bần cố nông mà trước đây khi bí quá đành phải khai báo đại như vậy.Trở lại bục giảng cũng là cách ông cần phải làm để các con ông không phải mặc cảm về những cái nghề bán dạo của Cha chúng nó. Hàng loạt trạng thái tự vấn tràn về để rồi ông tự hỏi: Tất cả cái vỏ bọc trí thức trong thời điểm này để làm gì? Khi các con ông mỗi ngày có những tín hiệu học tập sa sút đi thấy rõ. Ông luôn phải xa nhà hàng tháng để cho chúng tự quản lấy nhau khi vốn và kinh nghiệm sống của chúng hãy còn quá non nớt trong cái cuộc sống nhiều biến đổi này. Chúng đang đối diện với bản năng sống hơn là sự hiểu biết của trãi nghiệm. Chúng còn quá nhỏ để có thể sống như những người lớn trong những lúc khó khăn.

Từ khi Cha tôi đi dạy học trở lại, các con ông được xã hội giáo dục những điều gì? Chúng bắt đầu biết nói dối nhiều hơn. Chúng biết sát sanh, trấn nước những con chó nuôi đến ngạt thở rồi treo lên giàn thui đen cho đến khi trụi nhẵn hết cả lông. Chúng biết đánh nhau trong tất cả mọi trường hợp. Chúng biết buôn bán, biết nợ nần, biết ế ẩm. Chúng biết la cà, lê lết với những viên bi từ đầu xóm đến cuối xóm…. Rồi còn điều gì nữa sẽ đến với chúng, nếu cái tình trạng đi dạy xa nhà này tiếp tục xảy ra? Ông nộp đơn xin chuyển về dạy trường cấp ba ở Huyện Châu Thành - Nha Mân với hoàn cảnh gia đình đơn chiếc nhiều lần nhưng chẳng có ai xét duyệt. Nghĩ đến các con, ông quyết định xin thôi việc ở trường Lấp Vò. Một lần nữa Cha tôi rơi vào trạng thái thất nghiệp.

Những cái đêm nặng nề đến ngẹt thở ấy lại bao phủ gia đình tôi. Đêm nghe tiếng con cú trên cây vú sữa kêu trong tĩnh mịch thấy buồn và não nề đến đứt ruột.

57.

Từ khi Cha tôi thôi dạy ở trường Lấp Vò, gia đình tôi rơi vào hoàn cảnh không có người lao động chính. Nhưng cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu. Trong cái xui bao giờ cũng có cái may. Chuyện là có mấy cô giáo đồng nghiệp bày cho Cha tôi cái nghề bỏ thuốc Tây cho mấy phòng mạch tư nhân ở các chợ, huyện thị lân cận. Các cô bảo: “Thầy có vốn tiếng Anh làm cái nghề này thì hợp lắm”. Vậy là kể từ lúc khó khăn ấy, gia đình tôi chuyển hẳn sang một ngành nghề khác, mà nhờ vào đó cuộc sống gia đình tôi mỗi lúc một khá hơn. Tuy nhiên vốn ít, mối lái ít nên công việc cũng tàm tạm không dư, không thiếu, đủ để ổn định gia đình tôi trong thời gian này.

Căn nhà tôi có vẻ ấm áp hơn trước đây. Chúng tôi phải trả bài thuộc lòng cho Cha tôi mỗi tối. Tiếng đọc bài của anh em chúng tôi theo lượt thay phiên nhau vang lên trong căn nhà nhuộm vàng ánh đèn dầu. Chúng tôi không còn cái cảnh lê la đầu đường xó chợ, không còn cái cảnh đánh nhau vì những viên bi.

Cha tôi thấy cái nghề bỏ thuốc Tây này thích hợp với ông. Ông không phải mất quá nhiều thời gian để xa nhà mà lại có tiền rủng rỉnh có thể mua thêm truyện tranh cho các con. Nhưng vì cái công việc này hồi đó không được công khai, cho nên phải kín đáo và trông như những con buôn lậu lắm. Cha tôi bắt đầu mỡ rộng địa bàn, ông sang những phòng mạch các tĩnh lân cận như Vĩnh Long, Long Hồ, Sa Đéc để tìm thêm bạn hàng…. Sáng ông quẩy túi đi, đến chiều thì Cha tôi tranh thủ trở lại nhà để kịp dò bài các con, trước khi chúng đi ngủ.

Những ngày cận Tết, để tăng thêm vốn cho việc bỏ thuốc Tây, Cha tôi lấy lịch treo tường, truyện tranh ở mấy nhà sách lớn ở Sa Đéc đem về trãi ở mấy cái chợ Huyện Thị gần đó để bán. Hồi đó tôi theo Cha tôi đi bán mấy thứ văn hóa phẩm này vào dịp cuối năm thấy vui và thú vị vô cùng. Tôi được đọc rất nhiều truyện tranh mà không phải mất tiền. Đọc xong, vuốt lại thẳng thớm bày ra bán tiếp, hết cuốn này đến cuốn khác, dù dưới cái nóng đến cháy da của thời khắc cuối năm.

Năm đó khá hơn những năm trước nhờ vào việc bỏ thuốc Tây “lậu”. Cha cho tất cả anh em chúng tôi trở về Sài Gòn thăm Nội. Anh em chúng tôi mừng lắm, ngồi xé lịch để mong mau được trở lại Sài Gòn. Chúng tôi trở lại Sài Gòn sau một ngày chuyển đổi nhiều xe, đến chiều thì xe đổ bến ở Xa Cảng Miền Tây. Cha tôi đón xe xích lô máy để về nhà Nội. Cái cảm giác ngồi ở mũi xe xích lô máy như những trò chơi cảm giác mạnh vậy, thú vị và khó quên lắm. Vì rằng cái thùng xe được thiết kế chồm ra phía trước, nó quơ qua, quơ lại như húc vào những người đi đường khiến cho ta có một trạng thái vừa hòa nhập với cảnh vật xung quanh, vừa như được động cơ đẩy ta về phía trước, cảm giác đôi khi thấy sờ sợ, nhưng thú vị vô cùng. Toàn cảnh thành phố trôi qua trong mắt chúng tôi sau bao ngày gặp lại. Chúng tôi ngơ ngáo đúng theo nghĩa “dân dưỡng” mà đám con nít thành thị thường ví dân quê như vậy. Không lâu sau, nhà máy điện Chợ Quán đã hiện ra trong lúc thành phố lên đèn. Anh Hai nhận ra hình ảnh quen thuộc thốt lên: “Đến nhà Nội rồi”. Cả nhà chờ đò ở Bến Chương Dương để sang Bến Vân Đồn về nhà Nội ở bên kia Quận tư.

Photobucket
Cám ơn, hình ảnh vay mượn trên google

Gần Tết, không khí Sài Gòn trở nên tấp nập ở mấy tiệm giầy dép, quần áo. Tôi nhớ dạo đó cái mốt của thời kỳ này là áo thun có in hình ảnh bằng chất liệu nhựa, quần thì nhiều túi, dép sa bô dày cả tất. Cha tôi lần lượt chở từng người một đi mua mấy đôi dép sa bô, những bộ quần áo mới hợp mốt đắt tiền thời kỳ đó. Anh em chúng tôi thích lắm, vì từ nay mình đã có áo mới thay cho cái áo sơ mi thun sờn rách bởi đánh nhau đã cũ kia rồi.

Những ngày về lại Sài Gòn, Cha tôi tranh thủ việc ghé sang chợ Tân Định để xem khu buôn bán thuốc Tây ở đây.

Những ngày Tết ngắn ngủi cùng các cô, các chú ở nhà Nội rồi cũng trôi qua. Chúng tôi về lại Nha Mân, khoe những bộ quần áo mới, với những đôi sa bô bóng loáng với những đứa trẻ cùng xóm. Mỗi khi đi học xong là ngay lập tức đem ra sông giặt cho thật sạch phơi khô để ngày mai có cái mặc đến trường. Còn mấy đôi sa bô bị sình lầy miền Tây làm khô mốc trắng phếch thì anh Hai bày cho các em lấy dầu dừa đánh bóng, làm mới chúng lại.

Ngày tiếp ngày trôi qua. Mùa giỗ tháng năm lại đến. Cái đám giỗ lớn nhất trong dòng họ nhà tôi. Ở đó sẽ có đông đủ bà con xa gần khắp mọi nơi đổ về. Thường sau một năm gặp lại, một đại gia đình chắc chắn sẽ có biết bao chuyện để nói, để tâm sự, để chia vui, giải bày…. Và rồi trong cái đám giỗ ấy có một sự kiện vô cùng quan trọng ập đến với anh em chúng tôi mà kể từ đó tôi bắt đầu có những khái niệm về Mẹ. Nó như một hành trang buồn theo tôi đến suốt cuộc đời, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào mỗi khi tôi nghĩ đến.

Sunday, May 4, 2008

30 tháng 04 và Đà Lạt

Photobucket
Một năm trước, ngày này , tháng này, cả nhà tôi đã đi Đà lạt trong một lần quá đột xuất, không được chuẩn bị trước. Khách sạn HP không còn chỗ, nhà gia đình chưa dọn dẹp xong, cả nhà kéo nhau lên Novotel ở trong sự chật chội. Năm nay lại đúng ngày này lại kéo nhau lên Đà Lạt... Sao lạ? Chẳng có gì lạ vì Sài Gòn những ngày hè này nóng lắm. Có lẽ đi trốn nóng cũng nên. Năm nay cũng không chuẩn bị trước mà hội đoàn kéo nhau đi cũng đông vui lắm...
Photobucket
Hội người lớn chơi theo kiểu người lớn, hội trẻ con chơi theo hội trẻ con
Photobucket
Bambi, Bé Bu, Bé Mi, Bé Chò trên xe đạp nước ở Hồ Xuân Hương
Photobucket
Trẻ con chơi xe đạp nước, người lớn Cafe Thanh Thủy. Mấy hôm liên tục Đà Lạt sáng nắng đẹp... nhưng đến trưa thì lại mưa. Mưa dầm trời xám xịt đến thấy mà chán. Có làm gì đi đâu thì cũng tranh thủ vào buổi sáng, vì chiều trời u ám, Đà Lạt trông buồn lắm. Lần này lên lại Đà Lạt cái thích nhất là ngủ dậy thấy người khỏe vô cùng. Lại thêm có quá nhiểu bạn bè đông vui. Cái vui tìm thấy ngay chính sự ồn ào của nhiều người, của niềm vui tự tạo. Còn thì càng lúc Đà Lạt thấy càng xấu đi vì rác, ô nhiễm môi trường, xây dựng và qui hoạch chẳng có theo thể thống nhất gì cả. Mấy cái nóc nhà hình chữ A ngói đỏ biến đi đâu mất tiêu, thay vào đó là nhà hộp kiểu chật chội chẳng khác Sài Gòn, mái tôn.... Cái cảm giác "khách du tìm đến...thành phố mộng mơ" hình như cũng dần biến mất.
Photobucket
Trở lại Thung Lũng Tình yêu với mấy cái trò cưỡi ngựa. Rất may Mi và Chò rất thích trò chơi này, nên chúng không thấy chán mà biểu tình về chuyện chẳng có gì chơi hết. 30 tháng 04 năm nay, ngày nghỉ của bọn trẻ dài hơn nên người lớn ăn theo. 30 tháng 04 năm nay, có nhiều bạn bè cùng lên Đà Lạt nên cảm thấy vui hơn dù rằng Đà lạt bây giờ thay đổi ...xấu đi... nhiều quá.
Nguyễn Du có câu: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"
Trong trường hợp này tôi đang rất vui mà thấy Đà Lạt rất xấu... thì có nghĩa là Đà Lạt đang xấu đi đến kinh dị chứ không phải xấu vừa.