Monday, March 17, 2008

Cancer & Cuộc sống tươi đẹp (28,29,30)

28. Ngày 6.1.2008. Bước sang một năm mới… và tôi cũng biết rằng mọi chuyện ngày mai có nhiều điều kỳ lạ thay đổi trong tôi. Sáng sớm Dũng Khùng, Hồng Nhung đã cho xe đến nhà để tất cả cùng xuất phát ra sân bay. Ra đến sân bay thấy anh Đinh Anh Dũng và Thái Huân đã chờ ở đó từ lâu lắm rồi. Huyền Thanh và Tuấn Hưng còn bận việc nhà nên đến sân bay muộn hơn mọi người. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi tranh thủ chụp hình, đọc báo Thanh Niên buổi sáng. Anh Nguyễn Công Khế gọi điện thoại và nói rằng anh ấy ra sân bay không kịp…rồi chúc tôi thượng lộ bình an.
Photobucket
Photobucket
Mọi người tranh trủ chụp hình kỷ niệm trong lúc chờ nhóm Huyền Thanh, Tuấn Hưng
Photobucket
Photobucket
Xem báo Thanh Niên về thông tin trong ngày, DDVN 19

Máy bay hạ cánh sân bay Chengi. Khí hậu còn ảnh hưởng tiết mùa cuối năm, mát mẽ vô cùng. Tuy nhiên với người suy gan trong trạng thái như tôi thì nhiệt độ trong người lúc nào cũng thấp hơn người bình thường, tôi luôn cảm thấy lạnh. Duy (một sinh viên Việt Nam như trước tôi đã từng kể) chờ chúng tôi bên ngoài với bác tài xế người Hoa (Người mà trên báo Doanh Nhân cuối tuần tôi có nhắc đến), Hành lý và người đông hơn bình thường, chúng tôi phải gọi thêm 2 chiếc taxi nữa, rồi đi thẳng đến bệnh viện. Đường phố xanh thẳng bởi bóng mát của những tán cây… Hồng Nhung bảo: “Chỉ cách nhau chưa đầy hai giờ bay, môi trường, thiên nhiên, hạ tầng cơ sở khác hẳn hoàn toàn, thật mát mẽ và dễ chịu anh Điền nhỉ.” Nói đến đây tôi mới thấy “Thế giới thật sự chưa phẳng” còn quá “gồ ghề”… ngay như ngành y tế của Sing cũng đã quá chênh lệch so với Việt Nam rồi. Chi phí ngất ngưỡng, cao gấp 100 lần Việt Nam. Tuy biết rằng viện phí của người Việt đang chảy vào túi người Sing nhưng trong trường hợp của tôi…tôi cũng thấy mọi chuyện cũng vô cùng hợp lý. Nó là tỷ lệ thuận trong cái thế giới vẫn chưa thật sự phẳng này.

Chiều hôm đó mọi người ưu tiên check in ở bệnh viện trước cho tôi, xong đâu đó, họ mới đến khách sạn của mình. Hôm đó tinh thần tôi sẵn sàng và mạnh mẽ lắm, thật ra cũng nhờ vào những “Cổ động viên” bên ngoài khiến cầu thủ như có “chất xúc tác” vậy. Mọi người cảm thấy yên tâm cho căn phòng nơi tôi nghỉ lại sau mỗ. Họ ra về chuẩn bị cho buổi gặp ở nhà chị Minh Trang tối nay.

Chuyện là vợ chồng chị Minh Trang có làm một buổi tiệc ở nhà chị với mong muốn tất cả mọi người cùng đến vui chơi, cổ động tinh thần cho tôi. Sau khi làm thủ tục và nghe những dặn dò của các Y tá bệnh viện, chúng tôi nghĩ mọi chuyện đã xong, nên lên xe đến thẳng nhà chị Minh Trang, vì nghe đâu mọi người đã tập trung nơi đó đông đủ cả rồi.

Anh Khuê và chị Minh Trang chuẩn bị đâu đó rất là chu đáo cho buổi gặp gỡ thịnh soạn này. Tôi gặp lại những bạn du học sinh Việt Nam, gặp lại những người của Việt Nam House… đông vui lắm… Chúng tôi chụp hình lưu niệm với nhau, chi Minh Trang tuyên bố nhập tiệc…chuông điện thoại reng… các nhân viên y tế gọi giật, tôi phải trở về bệnh viện gấp. Vậy là đành phải chia tay mọi người khi nhóm Dũng Khùng, Huyền Thanh, Hồng Nhung, Tuấn Hưng vẫn chưa đến. Trở về bệnh viện, các nhân viên y tế như trách móc Duy điều gì đó… thấy thái độ và … cử chỉ của họ rất căng thẳng, không vui. Chúng tôi tiến đến gần và hiểu ra rằng đêm nay còn biết bao xét nghiệm cho công việc chuẩn bị vào sáng mai của bệnh nhân người Việt này. Không dám rời phòng nửa bước, tôi thay đồng phục bệnh nhân, leo lên giường thẳng cẳng chờ xét nghiệm. Đêm đó sẽ là những cảm giác cắt quảng bởi lâu lâu sẽ có người vào lấy máu trên tay của bạn, rồi bấm nhiệt độ ở vành tai….lâu lâu lại đo huyết áp. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao mọi người cần tôi có mặt ở đây là vậy. Tuy chập chờn bị đánh thức bởi những theo dõi, kiểm tra của y tá trong đêm, nhưng tôi thấy mình có một giấc ngủ thật sâu và mạnh khỏe vô cùng.

PhotobucketPhotobucket
Một buổi gặp gở thân mật ở nhà vợ chồng chị Minh Trang với cộng đồng Việt Nam tại Sing

29. Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm trong một tinh thần khỏe mạnh với trạng thái chờ đợi và đầy hy vọng. (Mà về sau bác sĩ Tan Yu Meng còn công nhận là tinh thần của tôi thời điểm đó rất tốt, nó giúp cho ca mỗ này thành công là vậy). Tôi tắm gội đâu đó xong xuôi rồi chờ đợi chiếc băng ca xuất hiện. (Bạn sẽ phải vệ sinh thật kỹ vì chắc chắn sau đó it nhất vài ngày công việc này sẽ khó khăn với bạn vô cùng). Các ý tá xét nghiệm máu, đo huyết áp…bấm nhiệt…lần cuối trước khi chuyển tôi đến phòng phẫu thuật.

Duy và Bích Tuyền (em gái tôi) cũng đến rất sớm. Đến khoảng 10:30 chiếc giường đẩy xuất hiện, các hộ lý bảo tôi hãy nằm lên đó … không gian cảnh vật lúc này chỉ là những cái lướt qua và chỏng ngược lên trời. Tôi chỉ thấy những cái thùng thư bệnh án như chạy theo, chạy theo…(Ở Sing Health người ta chuyển những thông tin nội bộ bằng những chiếc thùng thư chạy bằng cơ khí trên những chiếc ray rất nhanh và hiệu quả cao, bệnh viện rộng lớn nên cách chuyển thông tin như thế này rất là hiệu quả)

Qua nhiều ngỏ ngách thang máy, cuối cùng chiếc giường của tôi dừng lại ở một chiếc vách bằng kính rất lớn, nó bắt đầu ngăn cách với bên ngoài. Mọi người dừng lại, tôi thấy ánh mắt của Hải Anh thoảng có điều gì lo lắng. Tôi hiểu cái cảm giác này nên nhăn răng cười để xoa cái lo âu của mọi người dành cho tôi. Cửa kính đóng lại, các hộ lý trùm thêm những lớp vải lên người của tôi. Lúc này không khí nơi đây lạnh đến kinh khủng. Các nữ y tá phải dùng thêm một chiếc ống lồng vào sau những lớp chăn, một luồng không khí xè xè thổi ra, nó không ấm, không lạnh, tôi không biết chiếc ống ấy có tác dụng gì, làm cho ấm hơn hay ru ngủ…chỉ biết rằng sau đó tôi không còn biết gì nữa cả. Trong khi đó ở Việt Nam có một bài viết từ cảm súc của anh Đinh Anh Dũng… mà mãi sau này khi tôi trở về Việt Nam mới được đọc trên mạng của Thanh Niên Online. Rất súc động cho nên tôi post lên để mọi người cùng xem.

30. a. Hẹn nhau đã lâu nhưng chưa có dịp nào tôi và Huỳnh Phúc Điền làm chung một chương trình, dù anh em biết nhau đã lâu, từ khi Điền chưa có gia đình. Nhớ lần đầu gặp nhau, tôi đã rất cảm tình với gương mặt cởi mở và đôi kính cận dễ mến. Rồi đám cưới Điền tôi là "đạo diễn" chính, bày ra đủ trò, quậy vui ngất trời. Điền đối với tôi vừa là em, là bạn bè, là đồng nghiệp. Đúng lúc DDVN 19 đang tiến hành thì Điền phải nghỉ dưỡng sức chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Điền nhờ tôi "tiếp sức" để thực hiện chương trình này. Mấy đêm gần như thức trắng chạy đua với thời gian, anh em muốn cho Điền nghỉ ngơi, nhưng Điền không chịu, có đêm cùng ê-kíp thức đến gần sáng...

b. Theo thông lệ hằng năm, đêm cuối cùng của DDVN, anh em trong ê-kíp thực hiện thường nhắc nhau ăn mặc tử tế để lên sân khấu chào khán giả. Nhưng vào đêm 5.1 (đêm diễn thứ ba, chưa phải đêm cuối cùng), sân khấu Hòa Bình đã ngập hoa khi ê-kíp thực hiện lên sân khấu. Sở dĩ có màn chào sớm hơn 1 ngày là để chia tay Huỳnh Phúc Điền. Ngày 6.1, Điền lên đường sang Singapore để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. 12 giờ đêm đó, White Palace gần như có mặt đầy đủ các nghệ sĩ và ê-kíp thực hiện DDVN 19. Chủ nhân của White Palace - anh em Phú Quý - chu đáo đến từng bình hoa, ngọn nến. Không khí ấm áp và thân thiết khi những bài hát về niềm tin và hy vọng vang lên, vì ai cũng muốn truyền cho Điền sức mạnh. Chỉ đến khi Điền yêu cầu Thu Phương hát lại Dòng sông lơ đãng cho mình nghe, không khí như chùng xuống, trong mắt bạn bè thoáng chút ưu tư. Nhưng nhạc sĩ Phú Quang đã phá tan bầu không khí nặng nề, và tất cả lại bừng lên sự lạc quan...

c. Khi những dòng chữ này đến tay bạn đọc, ánh đèn có thể đã bật lên. Chỉ khác đây không phải ánh đèn sân khấu, mà là ánh đèn phòng mổ. Và Điền không phải ngồi ở ghế đạo diễn, mà là nằm chờ phẫu thuật... Nhưng tôi tin mãnh liệt rằng mọi chuyện sẽ qua. Chúng ta lại gặp nụ cười dễ thương sau đôi kính cận. Và Huỳnh Phúc Điền lại ngồi vào vị trí của mình, ánh đèn sân khấu lại sáng lên sau hiệu lệnh: Bắt đầu!

23:19:00, 06/01/2008

Đạo diễn Đinh Anh Dũng

Sunday, March 16, 2008

Sắc...đỏ ở China Town

Tối hôm qua đến khu tập thể của trường đại học NTU gì đó ở Singapore, nơi ông xã Thùy Mai là giáo sư giảng dạy ở đây. Gặp rất nhiều bạn sinh viên,làm việc người VN bên này. BBQ với mọi người rất vui. Xem ra mình đã đi hết cả nước Sing rồi...hahaha ... Cái trường đại học gì đó ở tận Boon Lay.
Chiều nay vợ chồng Minh Anh rũ qua nhà chơi, ăn tối... Nghĩ tới đây nhớ cái cảnh ăn uống vội post lên mấy cái ảnh màu đỏ chóe kiểu của China Town xem lại cho vui ngày chủ nhật.
Photobucket
Hình ảnh được chụp bởi camera từ điện thoại di động và chỉnh sửa lại cho "xấu hơn" bằng photoshop... kiểu này phải lấy tiền quảng cáo của nhãn hiệu di động nào đó thôi....hhahahaha
Photobucket Photobucket
Photobucket
Trong khu ăn uống của China Town này có một quán ăn của người Việt. Chúng tôi rất thích nơi này bởi những món ăn quen
Photobucket

Friday, March 14, 2008

Cancer & Cuộc sống tươi đẹp (26,27)

26. Trở về Việt Nam với công việc của Duyên Dáng Việt Nam, người tôi bỗng như có động lực tái tạo lại khả năng làm việc kỳ lạ của mình. Tôi cảm thấy khỏe hơn trước rất nhiều. Tôi thích làm việc, nên công việc như một phần tất yếu không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, nó giúp tôi nhanh chóng tăng cân… sau khi làm toce tôi bị xuống cân là 60 kg. Còn bây giờ tôi đã trở lại với trạng thái bình thường là 65 kg. Trọng lượng tăng nhanh kinh khủng, tôi thiết nghĩ có lẽ do tinh thần tôi khỏe mạnh bởi tâm lý sau những lần khám bệnh ở bên Sing về, (nó có lối thoát) cộng thêm tôi đã bỏ thuốc lá (lần thứ 4) được hơn hai tháng rồi. Ăn uống, ngủ, nghỉ có điều độ hơn trước. Tôi nhóm họp nhóm làm việc của DDVN, công việc bỗng dưng trôi chảy kinh khủng. Công việc đã tạo cho tôi cái cảm giác cuộc sống tươi đẹp thêm và có ý nghĩa vô cùng.

Photobucket
Bản vẽ thiết kế sân khấu cho DDVN 19

Đạo diễn Lê Hoàng điện thoại cho tôi với cái lý do em rễ anh ấy là bác sĩ tim mạch của Singapore… muốn tư vấn thêm cho tôi một ít thông tin, kiến thức, lựa chọn bác sĩ khi chữa trị ở Sing. Café ở số 5 Hàn Thuyên với những cuộc điện thoại xuyên lục địa của em rễ Lê Hoàng… cuối cùng những “thẩm tra” chuyên môn, bác sĩ tim mạch cho kết quả bác sĩ mà tôi lựa chọn rất có tư duy nhưng còn trẻ quá sợ rằng chưa có kinh nghiệm. Nếu muốn sau Giáng Sinh trở lại Sing, anh ấy sẽ giúp đỡ tìm bác sĩ giỏi mà mỗ cho ca bệnh này…. Thêm một lần nữa lưỡng lự, suy tư đủ thứ. Ai cũng bảo bệnh của tôi không được để lâu, kéo dài rất nguy hiểm. Vì càng lâu đồng nghĩa với việc tế bào ung thư càng phát triển. Caí trạng thái của người đang bệnh thường mất tự chủ lắm, ai bảo gì cũng suy nghĩ, rồi có khi cũng dễ chao đảo muốn lao theo con đường đó. Tôi đem chuyện cần tư vấn với Hải Anh trong trường hợp này. Hải Anh nói với tôi rằng: “Anh bây giờ giống con bệnh hoang, vì không có bác sĩ chữa trị nào là chính thức cả, cần quyết đoán như anh đã từng quyết đoán với công việc đi, thay đổi mãi chẳng tốt gì”. Rõ ràng khi bệnh hoạn, bạn dễ dàng bị “hoạn” theo đúng nghĩa của nó, sự mất tự chủ luôn nhìn thấy trong những sự quyết đoán. Cần tĩnh táo hơn và biết lựa chọn con đường nhanh nhất cho mình.

Photobucket
Với vợ chồng anh Phú Quang (người ngồi) trong một đêm chia tay

Ra Hà Nội cho chuyến công tác chuẩn bị DDVN19, tôi có gặp anh Phú Quang, cái anh nhạc sĩ Bắc Hà này có nhiều tư duy khác người lắm. Anh kể cho tôi nghe một câu chuyện về một người bệnh tật, không có khả năng đi lại nằm liệt giường. Bỗng nhà cháy, sau một hồi lính cứu hỏa cứu chữa, kết thúc mọi người tìm kiếm anh. Hóa ra anh có mặt bên dưới từ lúc nào rồi, là do chính nghị lực thoát nạn của anh. Anh Phú Quang bảo: “Con người có một năng lượng dự trữ rất dồi dào, mà chúng ta không biết đó thôi”. Kể ra cái năng lượng ấy tôi đang điều tiết cho công việc của mình mà tôi không hề hay biết. Tuy nhiên tôi cảm thấy khá hơn dần lên trong mỗi ngày với công việc mà tôi đang làm. Phần vì tôi đã sử dụng lại mọi phương tiện liên lạc trở lại bình thường. Tôi nghe điện thoại di động trở lại, tôi check mail thường xuyên hơn, những lời chia sẻ từ khắp nơi gởi về làm niềm vui cộng đồng có cái gì đó thêm phần nhân đôi. Anh Trịnh Nam Sơn và chị Phượng (Giáng Tiên) gửi cho tôi rất nhiều những đường link, bài viết về căn bệnh này, những quan niệm của đạo Phật nhìn nhận và đối đầu với ung thư bằng chính nội lực và "kho lưu trữ" sức khỏe của mình để chống lại cơn bạo bệnh như thế nào. Chừng đó cảm súc, chừng đó sự chia sẻ của người thân, bạn bè, giúp tôi gượng dậy mỗi lúc một mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy khả năng tồn tại của mình tươi đẹp hơn bao giờ hết từ những tác động, trợ giúp nghị lực quanh tôi.

Thật ra cũng không vô cớ khi quyết định thay đổi bệnh viện, ekip mỗ từ Mount Elizabeth sang Sing Health nhanh đến như vậy đâu. Trước tiên tôi nghĩ những người trẻ tuổi luôn làm việc với sự hưng phấn cao độ nhất, sự hưng phấn giúp con người ta vượt qua được kinh nghiệm. Nên tôi chọn bác sĩ Tan Yu Meng. Tôi thấy mỗi mình bác sĩ Tan quyết định toàn bộ bệnh án của tôi vẫn thấy hay hơn nhóm nhiều người trước đây của “liên hiệp bác sĩ”. Còn về chi phí nếu bạn ở Mount E hay Park Way, chi phí sẽ cao gấp đôi vì đó là bệnh viện tư, nó sẽ trên dưới 70,000 uss gì đó. Còn ở Sing Health thì trên dưới cho ca mỗ của tôi là 33,000 uss (Chi phí này bao gồm phẫu thuật, 2 ngày nằm phòng săn sóc đặc biệt, 10 ngày nằm phòng riêng). Vã lại sau mỗ còn co một phác đồ mới cần phải tiếp tục tiến triển điều trị. Cho nên sự chuẩn bị cho chi phí cũng là bước chuẩn bị đường dài chứ không phải cho một ngày một buổi. Lúc còn ở Sing tôi hỏi bác sĩ Tan Yu Meng rằng: “Phẫu thuật ở Mount E và Sing Health có gì khác nhau không?” ông trả lời: “Có khác nhau nhiều về chi phí, còn lại về phương tiện kỹ thuật, mọi thứ đều giống nhau” Tôi hỏi thêm vì văn phòng làm việc của ông đặt tại Mount E: “Nếu lựa chọn Mount E và Sing Health cho ca mỗ này, ông chọn nơi nào?” Bác sĩ Tan trả lời: “Tức nhiên là Sing Health rồi”. Nghĩ đến đây, tôi quyết định confirm lại với bệnh viện Sing Health ngày giờ cụ thể cho ca phẫu thuật này.

Photobucket

Với anh Đinh Anh Dũng cho lần làm việc DDVN ở Hà Nội

27. Những ngày cao điểm của DDVN đến, tôi chia công việc cụ thể với anh Đinh Anh Dũng, vì sợ trạng thái đau hay trở lại về đêm, nên tôi nhờ anh ấy làm việc ban đêm về kỹ thuật video và set up ánh sáng. Còn tôi sẽ làm ban ngày… Tuy nhiên không hiểu sao những ngày đó tôi vượt qua rào cản ranh giới được bằng sự đam mê của mình thì phải. Tôi làm cả ban đêm lẫn ban ngày mà chẳng thấy mệt mõi gì. Đến nỗi những người khỏe mạnh khác lại “ngã ngựa” trước tôi, trong đó có anh Đinh Anh Dũng…hahaha. "Anh cần ngủ để hồi sức" - Anh ấy nói với tôi như vậy. "Vâng chúng ta có thể “dưỡng thương” nhưng khán giả đến xem chương trình chắc chắn sẽ không chịu hiểu rằng chúng ta có quá nhiều đêm trắng, họ chỉ cần biết show diễn hay, hay dỡ, chấm hết" - Tôi nói với mọi người như vậy. "Vì vậy thời gian không còn nhiều, phải chạy đua nước rút thôi". Tuy nhiên sau những đêm và áp lực công việc nhiều tôi có thấy hơn nhói lại sau vai phải một chút.

Photobucket
Đêm diễn thứ 3, mọi người chia tay, tiễn tôi lên đường sang Sing chữa bệnh, trên sân khấu nhà hát Hòa Bình

Rồi DDVN khai diễn, mọi thứ hiệu ứng như mong đợi của toàn ekip, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm chuẩn bị cho ngày lên đường của mình. (Ngày lên đường sang Sing rơi vào đêm diễn cuối cùng của DDVN). Đêm trước đó anh em nhà Phú Quí tổ chức một đêm tiệc trên nhà hàng White Palace để tôi chia tay nghệ sĩ của DDVN và những người bạn thân khác. Đêm hôm đó anh Phú Quang đệm đàn, Thu Phương thì hát Dòng sông lơ đãng, một ca khúc kỷ niệm một thời video clip của tôi và Thu Phương khó phai. Phương đã khóc, những giọt nước mắt lăn dài cho một thời đã sống thì phải. Lê Quang quát lên… không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt trong đêm chia tay này. Mọi người thật nồng ấm vây quầng bên nhau, động viên, chúc tôi lên đường bình an hứa hẹn một ngày tươi sáng trở về. Đêm cũng khá khuya, tôi phải chi tay mọi người về trước để chuẩn bị cho hành trình sớm sáng mai.

Photobucket Photobucket
Với anh em nhà Phú Quí, chủ nhà hàng White Palace (trái) và Cao Minh Hiển, báo Thanh Niên (Phải)
Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket
Hình ảnh của anh em đồng nghiệp bạn bè trong đêm chia tay ở White Palace
Photobucket
Và những giọt nước mắt của Thu Phương

Thursday, March 13, 2008

Ngày cuối tuần của Mi

Ba Điền đĐi xạ trị mà giống đi làm quá, cũng có cuối tuần như công nhân viên chức vậy. Trưa nay xạ trị xong cô Minh Anh hẹn đi ăn trưa với 2 gia đình....thu nhỏ. Các phu quân của các "cô nương" đều không có mặt..chỉ duy mình tôi là "được nghỉ sớm" từ giữa trưa rồi. Công nhân viên chức "cao cấp" mà hahahhaha.... Photobucket Mọi người hẹn nhau ở Bugis street. Sau đó kéo nhua vào khu ăn uống ở trung tâm này... Photobucket Photobucket Photobucket Một món nướng mà cả hai Mi cùng yêu thích... Photobucket Hai bà mẹ của hai Mi (Bé Mi & Hà Mi) chờ xem cô Minh Anh đã món gì mà hấp dẫn thế... Photobucket Photobucket Món súp nấm... Photobucket Kết thúc chuyện ăn trưa, mọi người kéo nhau lên thế giới của các Mi... Photobucket Photobucket Xếp hàng đổi coin... Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Bác Minh Trang và Cô Minh Anh làm huấn luyện viên...game, kiêm nhà giữ trẻ để Mẹ Anh tranh thủ đi chợ trong siêu thị gần đó... Photobucket 2 Anh (Hải Anh-Minh Anh) xem 2 Mi (Bé Mi-Hà Mi) quyết đấu Photobucket Photobucket Xem... ai la lớn nhất Photobucket Cô Minh Anh tổng kết vé trúng thưởng để đi đổi quà Photobucket Bé Mi tuổi ngựa...nên thích ngựa l81m...tranh thủ mọi người đi đổi quà. Photobucket Còn bây giờ thì đi ăn món khoái khẩu của bé Mi thôi. Photobucket Oh, Kem ngon quá... Một vài giờ trôi qua ngắn ngũi nhưng đầy đủ và trọn vẹn. Hy vọng tuần sau sẽ có thêm nhiều điều thú vị khác. Nói đến đây mới nhớ ngày mai có một party của cô Thùy Mai mời.

Cancer & Cuộc sống tươi đẹp (22,23,24,25)

22. Nụ cười gượng bên ngoài cũng chỉ để tạm mua vui. Thật ra trong tôi đã tràn đầy những lo toan, tính toán. Những đêm dài khó ngủ, những cơn đau lâu lâu lại làm oằn mình, cong như con cuốn chiếu. Tôi mông lung trong cái thế giới nghĩ ngợi về cái chết, lẽ sống… bởi có ai nói y học đã tìm ra phương thuốc thần kỳ cho bệnh ung thư rồi. Bi quan ập đến trong những đêm dài là lẽ thường tình. Tôi đã chứng kiến biết bao người thân quen đã ra đi vì ung thư. Tôi đã hình dung đến cái chết nó hiện hình ra như thế nào, trạng thái đứng bên ngoài nhìn vào cái đám tang của mình ra sao nếu tôi được biết. những suy tính về tương lai của các con tôi. Mỗi khi nghĩ tới những hình ảnh này khiến tôi nhanh chóng xóa nó đi bằng một hình ảnh gạch chéo trong đầu. Tuy nhiên rồi nó vẫn trở lại, tôi thấy cái căn nhà tôi kể từ khi thay đá hoa cương màu đen bao khung ô vuông mặt tiền trong cũng có cái gì đó thật xúi quẩy. Tôi thấy nó gần với cái chết của tôi đến khủng khiếp. Tôi hình dung ra sự chuẩn bị cho chính mình khi phải nói chuyện với gia đình, với các con tôi, hay cả khi như một lời cuối cùng với vợ tôi sẽ là như thế nào. Hằng đêm cái buốt sau gáy trái của những mạch máu não bị tác hại của toce sẽ co giật làm tôi đau điếng để rồi thấy cuộc sống của mình bi quan đến cùng cực. Tôi thấy thuốc Nam cũng không phải là giải pháp tốt, nếu nửa đêm có ca cấp cứu thì chắc chắn thuốc Nam sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nếu là Tây Y? vẫn chưa có lời giải đáp sau cùng cho căn bệnh này. Nếu là … nếu là… choáng ngợp… thật quá nhiều thứ. Đến nỗi đôi khi bạn sẽ bi quan mà nghĩ rằng chuyện chữa trị ở nước ngoài chắc chắn sẽ vô cùng tốn kém, mà chẳng đi tơi đầu, chi bằng kệ quách, tới đâu thì tới, số tiền dành dụm lâu nay để xoay sở cho các con về sau cũng nên. Có nhiều đêm nước mắt chảy lăn ra gối và mình cảm thấy yếu đuối như cái thuở thiếu thời quá nhiều khó khăn vậy. Khóc cho cái thân phận mà người ta bảo rằng trời kêu ai nấy dạ. Và nhiều đêm như thế tôi phải ngủ về gần sáng vì không thể chợp mắt được trong đêm.
Photobucket

Gia đình chụp hình lưu niệm sau đên DDVN-PHỐ

23. Anh Lê Nhược Thủy ghé thăm tôi của một buổi chiều khí trời chuyển sang se lạnh của mùa Giáng Sinh về. Anh ấy nói với tôi về Duyên Dáng Việt Nam (PHỐ). Thật tình lúc này tôi không còn sức để đi tiếp chặng tiếp theo. Cả hai cùng có chung một ý là nên tìm người khác thay. Có một chút vui, có một chút buồn trong câu chuyện này. Vui vì mình không còn gánh nặng với công việc, buồn vì mình trong có vẽ như người phế thảy trong những cuộc chơi ở đời. Tôi đồng ý giải pháp “thế vai” … công việc của tôi bắt đầu dừng lại tất cả. Đêm hôm đó ngồi lại cùng gia đình sau khi bàn tính tôi quyết định sáng hôm sau sang Sing đến bệnh viện West Clinic của Quỳnh Lan & bác sĩ Ben Za Min để khám bệnh. Mùa Giáng Sinh việc mua vé bay là vô cùng khó khăn… Tôi phải nhờ Linh “Sát Thủ” mua giúp. Là tiếp viên hàng không củ, cộng thêm quan hệ tốt với các phòng vé, Linh lo giúp tôi rất nhanh chóng, chỉ sau 1 giờ đồng hồ là có vé đem giao tận nhà. Vậy là công việc chuẩn bị sang Sing chỉ xảy ra trong vòng có vài giờ quyết định, chuẩn bị. Chúng tôi mang theo đầy đủ xét nghiệm, phim ảnh toa thuốc từ Việt Nam đi. Rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho Quỳnh Lan để lấy hẹn của bác sĩ. Sáng hôm sau chúng tôi lên đường thật sớm, cho chuyến bay Việt Nam Airlines.

Photobucket
Với vợ chồng Quỳnh Lan-Pernard sau show DDVN19

24. Sáng đến Sing có taxi đón pickup tại sân bay, giá 30uss/ chuyến, về thuê phòng trọ của người Việt giá 60uss/ 1 ngày, (tuy nhiên vệ sinh và tiện nghi sẽ gây khó khăn cho bạn nhiều). Đến khám bệnh…giá mọi thứ cao gấp 100 lần Việt Nam như đã nói trên. Gặp ba bác sĩ cho ca chữa trị này. Bác sĩ chữa trị, bác sĩ ung thư, bác sĩ phẫu thuật. Tất cả giờ khám của từng bác sĩ khoảng 150 – 200 uss cho một giờ gặp. Chi phí phải xét nghiệm máu lại từ đầu trên dưới 500 uss gì đó. Chi phí cho chụp CT Scan khoảng 500-1000 uss không nhớ rõ. Còn lại là bạn phải đi taxi đến nhiều nơi khác nhau vì các bác sĩ sẽ ở nhiều bệnh viện khác nhau. Người ở West Clinic, người ở Mount Elizabeth, người ở Park Way. Tại sao tôi phải nói tương đối chi tiết như thế này. Vì có rất nhiều người cần biết về chi phí nếu chữa ở Sing thì như thế nào… tôi không biết phải bắt đầu như thế nào nên có lẽ viết ra những khoản từ đây để mọi người suy tính.

Photobucket

Những ngày lưu lại Sing đi khám bệnh.

Với ba ngày lưu lại Sing, Các bác sĩ đều đưa ra 3 giải pháp. Thứ nhất sẽ mỗ, thứ 2 sẽ làm toce, thứ ba mới là ghép gan. Tuy nhiên họ đều từ chối phương pháp ghép gan và cũng không chọn phương pháp làm toce. Sau khi chụp CT scan 3 chiều lại, họ cho rằng toce đã làm cản trở ca phẫu thuật của họ. Vì toce đã giết chết thêm những tế bào gần đó cho nên việc phẫu thuật sẽ rộng hơn trước đây 2 cm. Vì phải cắt bỏ những tế bào gan đã chết vì toce. Các bác sĩ đều tiếc cho việc đã làm toce này. Họ xem những toa thuốc mà tôi đã uống. trong đó có thuốc Baraclude. Họ bảo: Đây là thuốc đặc trị, rất tốt cho việc “ru ngủ” siêu vi B tôi nên tiếp tục sử dụng. Sau đó thì hẹn 2 tuần sau trở sang, lúc đó họ mới có thể ra kết quả cụ thể là có mổ được hay không. Mọi chuyện còn lệ thuộc vào CT scan 3 chiều sau 2 tuần lễ. Tôi trở về lòng phấn khởi vô cùng vì thấy giải pháp phẫu thuật là có khả năng thực hiện được. Nó loại bỏ luôn cả chuyện ghép gan… là một người không am tường về y học, chắc bạn cũng lựa chọn giải pháp này. Với tôi, nó là tối ưu. Tôi chỉ tiếc việc quyết định làm toce của mình trước đây là hơi vội vả. Chuyến bay trở về Việt Nam bị delay, chúng tôi gặp vợ chồng Nguyễn Phan Quang Bình (đạo diễn phim Con Cò) làm việc với đối tác bên Sing trở về. Vợ chồng biết tin tôi đang ở Sing nhưng không thể liên lạc được. Gặp nhau mừng lắm, hai vợ chồng có quen trưởng khoa ung thư gan của NCCS (National Cancer Center Singapore) và khuyên tôi nên trở lại bệnh viện nhà nước của Sing để mà khám lại. Thấy vợ chồng Bình có sự quen biết, cộng thêm nghe nói đến bệnh viện nhà nước… suy từ Việt Nam ra tôi thấy có cảm tình hơn nhiều. Vả lại theo như Bình nói, bệnh viện của nhà nước chi phí cũng thấp hơn, bác sĩ cũng giỏi hơn vì những người làm cho nhà nước Sing lương cao hơn người làm bên ngoài. Nghĩ đến đây cũng thấy đó cũng là một lựa chọn tốt. Tôi hẹn ngày sớm nhất trở lại Sing.

Photobucket
Trung tâm NCCS thuộc Singhealth có văn phòng đại diện tại Việt Nam

25. Trở lại Sing sau khi thu xếp xong công việc Duyên Dáng Việt Nam 19 với báo Thanh Niên. Lúc này người tôi trong có vẻ khá hơn, đi lại nhanh nhẹn hơn trước. Tôi yêu cầu có một đạo diễn khác cùng hợp tác với tôi, phòng trường hợp lỡ như tôi “gãy gánh” giữa chừng…. biết đâu được. Báo Thanh Niên đồng ý với giải pháp của tôi. Tôi nhóm họp ekip thực hiện chương trình, triển khai đâu đó xong xuôi tất cả công việc. Tôi lên đường trở lại Sing trong cái lành lạnh của mùa Noel đến gần. Lần này trở lại chúng tôi thuê khách sạn gần Mount E giá khoảng trên dưới 140 uss gì đó. Vì thật ra nhà trọ cũng rất bất tiện cho việc ăn ở, đi lại vô cùng.

Photobucket

Hai vợ chồng cùng công đồng Việt Nam ở Sing xuống China Town tìm thức ăn Việt. Thực ra nơi đây rất gần NCCS
Khác lần trước thật cô độc, chỉ có hai vợ chồng và Quỳnh Lan. Lần này Vợ chồng Bình Cò rất chu đáo nhờ chị Kim Hạnh (báo Sài Gòn Tiếp Thị) lo giúp chuyện người phiên dịch, hướng dẫn đi lại… từ đó có một hội người Việt Nam ở Sing đến hỗ trợ cho tôi. Họ không giúp được công việc thì cũng để động viên tinh thần cũng là điều quí giá vô cùng. Tôi biết thêm nhiều người bạn mới của Việt Nam House như Anh Hậu, Huy, Thùy Mai, Duy, Thơ, Châu, Vân…. Đặc biệt là Duy đã giúp tôi nhiều trong việc phiên dịch. Mỗi khi đến bệnh viện có đông người tôi cảm thấy đỡ trống vắng hơn.

Photobucket

Từ trái sang Duy, HPĐ, Hải Anh, Ngọc, Thùy Mai, anh Hậu

Cuộc hẹn bác sĩ phẫu thuật, ông là thạc sĩ, cũng là phó khoa ung thư của Singhealth Tan Yu Meng. Trong có vẻ trùng hợp với bác sĩ Trực ở Việt Nam về vị trí, học vị quá chừng. Sau khi xem phim, kết quả xét nghiệm, ông cũng có câu trả lời giống những vị bác sĩ trứơc đây về phương pháp chữa trị. Ông chọn giải pháp mỗ là tốt nhất, tuy nhiên ông cần xác định thêm chỉ số tái tạo gan của tôi đạt bao nhiêu phần trăm, nếu 85 phần trăm, ông sẽ tiến hành phẫu thuật. Xét nghiệm bằng cách bơm một dung dịch vào động mạch tay phải, sau 15 phút rút máu tay trái đưa đi xét nghiệm. (Chi phí ch oca xét nghiệm này trên dưới 500 uss gì đó). Kết quả cho chỉ số 95 phần trăm khả năng phục hồi tái tạo… Ông nói thêm vì nhóm máu A+ là một ưu điểm cho việc phẫu thuật này. Ông khuyên về ăn uống nhiều vào, không kiêng cữ bất cứ thứ gì. Việc trước tiên bây giờ là có sức khỏe cho ca phẫu thuật sắp tới. Được dịp đêm hôm đó chúng tôi cùng Minh Anh đến nhà chị Minh Trang thả cửa với những món cá ngừ miền Trung do chính tay chị nấu, thật là ấn tượng sau bao ngày ăn kiêng đủ thứ, nó ngon lạ kỳ, tôi ăn nhiều… và có lẽ đây là cái đà để tôi hồi phục sức khỏe nhanh chóng về sau.

Photobucket

Với bác sĩ Tan Yu Meng sau phẫu thuật 4 tuần

Thùy Mai rũ chúng tôi cùng Minh Anh đi chùa xin xăm…Thật kỳ lạ cho lá thăm mà tôi bốc trúng có nội dung trùng khớp với hoàn cảnh của tôi vô cùng. Lá thăm ghi: “Bệnh tật sẽ qua khỏi mùa thu này. Con đường còn dài phía trước hãy tiến tới chắc chắn bạn sẽ vượt qua.” Gia đình tôi là gia đình đạo Phật gốc, tuy nhiên trong hoàn cảnh này bỗng dưng tôi cảm thấy tin tưởng vô cùng. Tôi bỏ lá thăm vào trong bóp và hy vọng con đường sẽ ngắn lại dần khi tôi đã đi qua. Chia tay mọi người đông vui tại nhà của VietNam House trong một buổi BBQ ấm áp mùa Giáng Sinh về….